Truyện Bảo bối nhà mokey với hơn 27111 truyện liên quan kho truyện Bảo bối nhà mokey tổng hợp hay nhất - Trang 1
94pi. Lăng Tiêu Nghệ sau mấy ngày vất vả thuyết phục mới có thể danh chính ngôn thuận mà mang Bạch Miên quay trở lại hoàng chưa kịp hưởng thụ cảm giác khoái lạc thì hắn lại phải tiếp tục gồng mình lên mà chống lại những người chuyên phá đám tình cảm của hắn và Bạch Miên kia…Về cung chưa được bao lâu, đám hài nhi của hắn vừa nghe được tin báo Bạch Miên đã trở lại, đã chạy ngay đến Lân cung bám lấy cậu mà không chịu rời đi. Nhìn đám hài tử đang vui đùa đến bất diện nhạc hồ kia, hắn thật sự hận đến nghiến răng, nhưng cũng không thể làm gì khác được, Bạch Miên tâm tính trẻ con cũng suốt ngày hùa theo bọn chúng mà chơi đùa, bỏ lại hắn bơ vơ chỉ có một mình, hắn thật sự rất hận nha…Chỉ sau vài ngày, Lăng Tiêu Nghệ không chút kiêng nể mà cho người lôi đám hài tử kia về lại cung của mình…Còn chưa kịp vui mừng vì đuổi được đám hài tử phá đám kia đi thì chuyện khác lại đột nhiên xuất hiện…Mà hắn cũng không biết vì lý do gì mà Lăng Tiểu Bảo đột nhiên đứng trước mặt hắn cùng Bạch Miên hùng hồn mà tuyên bố “Phụ hoàng con muốn cưới nương làm thê tử.”Vừa nghe câu nói này xong bao nhiêu trà trong miệng Lăng Tiêu Nghệ đều phun ra toàn bộ, trong khi đó Bạch Miên ngồi bên cạnh thì ngốc lăng ra…“Con nói nhảm cái gì vậy hả, nương của con là người của phụ hoàng, con quên cái ý tưởng điên khùng kia ngay lập tức.”Lăng Tiểu Bảo bĩu môi, cương quyết nói “Con nói rồi, con muốn lấy nương, mà con và nương cũng đã ước định rồi, nương còn nhận luôn vật đính ước với con rồi.”Lăng Tiêu Nghệ nghẹn lời, không biết nói gì, quay sang nhìn Bạch Miên, chỉ thấy cậu cười gượng gạo, sau đó khẽ gật nóng dồn lên tận đỉnh đầu, Lăng Tiêu Nghệ cảm thấy mấy dây thần kinh của mình cũng sắp đứt mất nghiến răng nói “Ai cho phép ngươi nhận lời đính ước với người khác hả? ngươi nên biết ngươi là nương tử của ta.”Bạch Miên bị Lăng Tiêu Nghệ gọi là nương tử thì có chút ngại ngùng, bĩu môi nói “Tại lúc đó ta cứ ngỡ ngươi bỏ rơi ta, ta cũng định rời khỏi hoàng cung, cho nên cũng hứa như vậy mà thôi, dù sao Tiểu Bảo cũng chỉ là một hài tử…”Lăng Tiêu Nghệ đem cậu ôm vào lòng mình, nhỏ giọng nói thì thầm “Ai, cũng tại ta không tốt, làm cho ngươi đau lòng như vậy, từ này về sau, ta sẽ không bao giờ khiến ngươi phải chịu bất kì thương tổn nào nữa đâu.”Nói xong, Lăng Tiêu Nghệ hôn nhẹ lên môi cậu một cái, Bạch Miên bị hắn hôn, cả khuôn mặt đều đỏ ửng như con tôm luộc. Dùng sức đẩy Lăng Tiêu Nghệ ra, cậu ngượng ngùng nói “Nghệ, ngươi sao có thể hồ đồ như vậy, Tiểu Bảo còn ở đây.”Lăng Tiêu Nghệ mặt vẫn không đổi sắc, liếc nhìn Lăng Tiểu Bảo một cái, ánh mắt hắn tràn đầy khiêu khích. Chỉ thấy Lăng Tiểu Bảo cả khuôn mặt đỏ ửng, sau đó mếu máo mà bật khóc nức nở “Oa oa con ghét phụ hoàng, phụ hoàng là người xấu, dám cướp nương của con.”Sau đó xoay người bỏ chạy mất dạng…Bạch Miên nhìn thấy Lăng Tiểu Bảo khóc thương tâm, cảm thấy có chút tội lỗi, muốn đuổi theo. Lại bị Lăng Tiêu Nghệ giữ lấy.“Ngươi muốn đuổi theo nó làm cái gì? ai bảo ngươi dám mở miệng ước định lung tung như vậy?”“Nhưng ngươi cũng không nên làm như vậy trước mặt Tiểu Bảo, nó chỉ là hài tử mà thôi.” Bạch Miên có chút tức giận Tiêu Nghệ bình thản mà nói “Có gì đâu chứ! Dù sao nó cũng phải biết ngươi là người của ta, sớm bỏ ý định đó trong đầu đi là vừa, ngoan lại đây nào…”Bạch Miên nhìn thấy Lăng Tiêu Nghệ ăn nói ngang ngược, không thể nói lại được lời nào, cậu tức giận mà hét lên “Lăng Tiêu Nghệ, ta ghét ngươi.”Sau đó xoay người chạy đi…Mà hắn nào để cho cậu chạy dễ dàng, hai ba bước là đã bắt được Bạch Miên, đem cậu vác lên mà quăng lên tràng kỹ gần đó, nằm đè lên, khóe miệng khẽ câu thành nụ cười nói “Ngươi ghét ta, thật sao?”Nhìn biểu tình đầy quyến rũ của Lăng Tiêu Nghệ, Bạch Miên không có ý chí mà gục ngã ngay tại chỗ, cả người đều đỏ ửng, tim đập liên tay không an phận của Lăng Tiêu Nghệ theo vạt áo mà mò vào bên trong sờ loạn. Ánh mắt thâm trầm như muốn nuốt chửng cậu, nói “Da thịt ngươi đúng thật là mềm mại, ta sờ qua bao nhiều lần vẫn thực thích đến không thể buông tay…”Bị người nói mấy câu tình sắc như vậy, Bạch Miên xấu hổ đến cực điểm, thực muốn trốn đi ngay tức Tiêu Nghệ cúi người hôn xuống đôi môi mê người kia, bàn tay cũng nhanh chóng mà tháo xuống y phục của Bạch đang cao hứng vì sắp được hưởng lạc, Lăng Tiêu Nghệ trong lòng không khỏi vui niềm vui còn chưa trọn vẹn, ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo của Tiểu Trụ tử “Hoàng thượng có tam vương gia cùng Lâm công tử cầu kiến.”Lăng Tiêu Nghệ còn đang tận hứng, nào có thời gian mà tiếp đãi ai. Bỏ qua sự chống cự nho nhỏ của Bạch Miên, ngẩng đầu lên nói “Không gặp, ta đang bận.”Sau đó ngoài cửa là một mảnh im lặng. Cứ ngỡ rằng bọn hắn đã về, Lăng Tiêu Nghệ lại tiếp tục hưởng dụng bữa ăn mỹ vị của mình.“Nghệ, ngươi buông, có người gặp ngươi…”“không sao, họ đi cả rồi, Tiểu Miên, ngươi đứng có như vậy, từ khi về cung đến nay ta còn chưa chạm được vào ngươi mà.”Quả thật từ ngày về cung đến giờ, Lăng Tiêu Nghệ nhìn Bạch Miên gầy hơn trước, cho nên cố gắng nhẫn nhịn mà giúp cậu vỗ béo…Đến hôm nay cũng là cực hạn của hắn rồi…Còn đang hôn đến cao hứng thì đột nhiên “Cạch”. Cửa phòng hoàn toàn bị mở Tiêu Nghệ phẫn nộ mà nhìn hai con người trước mắt, trong khi đó Bạch Miên xấu hổ đến phát khóc, đem mặt mình giấu vào trong lòng Lăng Tiêu Nghệ.“Ồ! Chúng ta thật đúng là không có mắt mà, phá hoại chuyện tốt của ngươi rồi.” Lăng Tiêu Hàn cùng Lâm Tử Mặc cười thật giảo hoạt nhìn Lăng Tiêu chằm chằm hai con người kia bằng ánh mắt chứa ngàn đao, rốt cuộc Lăng Tiêu Nghệ cũng đành đứng dậy chỉnh sửa lại y phục của mình cùng Bạch Miên. liếc mắt, nói “Hai người các ngươi hôm nay rảnh rỗi không có việc gì làm hay sao, sao lại vào cung thăm ta như thế này.”Lăng Tiêu Hàn nhìn Lâm Tử Mặc một cái, sau đó nói “Ta cũng không muốn, chỉ là Tiểu Mặc nói chưa biết hoàng cung là như thế nào, cho nên hôm nay muốn ta dẫn vào đây chơi cho biết.”Lăng Tiêu Nghệ nghiến răng, trong lòng không ngừng oán thầm “Hừ! lúc nào không vào, sao lại vào lúc này chứ.”Lâm Tử Mặc nhìn Lăng Tiêu Nghệ, nở một nụ cười nghịch ngợm, sau đó tiến đến đem cái con người đang trốn sau lưng Lăng Tiêu Nghệ ra, ngắm nhìn một lúc, oa lên nói “Oa, ngươi là Bạch Miên sao, trông thật đáng yêu.”Nói xong hai bàn tay xấu xa mà nhéo nhéo hai má phúng phính của Bạch Miên sau khi về cung, Lăng Tiêu Nghệ không ngày nào là không cho cậu ăn bao nhiêu thứ ngon, bây giờ cả người cậu lại tròn tròn như xưa, hai má phúng phính, ửng hồng, đôi mắt to tròn, đen láy, thật khiến chọc người thích…Lăng Tiêu Nghệ nhìn bàn tay của Lâm Tử Mặc mà hai mắt phát hỏa, Bạch Miên thì không dám phản kháng, chỉ biết “Oa oa” mà lên nhìn về phía Lăng Tiêu Hàn, chỉ thấy hắn nhàn nhã ngồi một bên, cứ như không có việc gì. Lăng Tiêu Nghệ tức đến oán hận, trong lòng âm thầm khẳng định “Đây chắc chắn là trả thù!”Hắn cũng không thể làm gì hơn mà chỉ đứng nhìn, Lâm Tử Mặc cũng không nhìn đến sắc mặt hóa đen của Lăng Tiêu Nghệ, kéo Bạch Miên ra một góc riêng mà nói Tiêu Nghệ liếc nhìn Lăng Tiêu Hàn một cái, nói “Nếu có thời gian rảnh, sao ngươi không dẫn cậu ta đi du sơn ngoạn thủy đi, dẫn tới nơi hoàng cung nhàm chán này làm gì.”Lăng Tiêu Hàn không nhìn Lăng Tiêu Nghệ lấy một cái, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bảo bối của mình, nói “Ai, trong này cũng có thứ để chơi đùa mà, khi nào Tiểu Mặc chán thì sẽ quay về thôi.”Hắn thực tức nha, thực căm hận nha, cho dù lúc trước hắn có làm gì, chuyện đó cũng đã qua lâu rồi, sao lại có thể nhẫn tâm mà phá hoại hắn như thế. Trong lòng không ngừng cầu mong cho Lâm Tử Mặc mau chóng chơi chán mà rời khỏi hoàng cung phòng, chỉ còn tiếng nói cười của Lâm Tử Mặc cùng Bạch Miên, hai huynh đệ nhà họ Lăng Thì chỉ ngồi im mà nhìn ngắm bảo bối của chuyện đến say mê, đột nhiên, Lâm Tử Mặc quay sang nhìn Lăng Tiêu Hàn, khuôn mặt ngây thơ mà nói “Hàn, ta nói, ta thực thích Tiểu Miên nha, cũng thực thích nơi hoàng cung này, hay là chúng ta ở lại trong này chơi một thời gian được hay không?”Lăng Tiêu Hàn nhìn bảo bối của mình, sau đó ngây ngốc cười, nói “Được, ngươi muốn sao thì cứ như vậy đi”.Lời vừa dứt, Lăng Tiêu Nghệ đã nhanh chóng đứng dậy mà hét lớn “Không được, các ngươi ở trong cung này làm gì, mau về vương phủ của mình mà hưởng thụ đi”Lăng Tiêu Hàn cùng Lâm Tử Mặc lia một ánh mắt đáng sợ về phía Lăng Tiêu Nghệ, còn Bạch Miên thì dùng ánh mắt cầu xin đáng thương nhìn hắn, hỏi hắn làm sao có thể nói “Không”.Trong lòng Lâm Tử Mặc âm thầm cười trộm “Hừ! Lăng Tiêu Nghệ, xem ta làm như thế nào mà chỉnh ngươi, cũng tại ngươi nghiệp chướng quá lớn mà thôi ha ha…”Lăng Tiêu Hàn biết Lâm Tử Mặc là muốn trả thù Lăng Tiêu Nghệ vì những chuyện trước kia, hắn cũng không nói gì, miễn làm Tử Mặc của hắn vui, chuyện gì hắn cũng chấp Miên thì lại vui sướng vì có bạn tri kỉ bên cạnh nói chuyện, Lăng Tiêu Nghệ thì âm thầm gào thét trong mấy ngày sau đó, Lâm Tử Mặc cơ hồ bám lấy Bạch Miên không buông, hết dẫn cậu đi đông, lại dẫn đi tây, làm cho Lăng Tiêu Nghệ mấy ngày qua cơ hồ không thể nào mà nhìn được mặt Tiêu Nghệ hận a, hắn nhẫn nhịn bao nhiêu lâu như vậy, cứ ngỡ Lâm Tử Mặc chỉ chơi trong hai ba ngày sẽ chán, không ngờ lại kéo dài hơn một nhớ cậu đến phát điên rồi, không thể tiếp tục chịu đựng, Lăng Tiêu Nghệ tìm đến Lăng Tiêu Hàn để thương nay Bạch Miên rủ Lâm Tử Mặc đi ngâm suối nước nóng, nơi này là do Lăng Tiêu Nghệ cho người xây nên, muốn cho cậu hưởng thụ thoải mái, cũng muốn chút ý đồ đen tối…Nhưng còn chưa kịp thử qua lần nào thì bao nhiêu chuyện phát Miên không biết ý đồ đen tối của Lăng Tiêu Nghệ, vẫn vô tư mà rủ Lâm Tử Mặc đi. Bạch Miên biết Lâm Tử Mặc là cố ý chọc phá cậu và Lăng Tiêu Nghệ, có lẽ hôm nay cậu sẽ nói chuyện với Tử Mặc một chút. Bởi vì cậu cũng nhớ Lăng Tiêu Nghệ rất nhiều Tử Mặc nghe Bạch Miên mời ngâm suối nước nóng, rất hưng phấn mà nhận lời, bảo cậu cứ đi trước, hắn về phòng nói với Lăng Tiêu Hàn rồi sẽ đến sau…Bạch Miên thoát y phục của mình, duỗi thân người chìm trong bồn trong hồ ấm vừa, ngâm mình bên trong đặc biệt thoải mái, toàn thân đều được thả lỏng, Bạch Miên mềm nhũn dựa vào bờ, nhắm mắt lại hưởng động cánh tay, dòng nước ấm áp quét qua làn da nhạy cảm, cũng giống như được tình nhân vuốt veThật là thoải sau cậu nhất định phải gọi Lăng Tiêu Nghệ cùng tới đây mà tắm mới được em tự dâng mình vào miệng sóiĐang mơ mơ màng màng nghĩ, đột nhiên nghe được một tiếng bước chân thật nhẹ Mặc tới rồi sao?Bạch Miên giật giật thân thể, trong làn sương mù, nhìn không rõ bộ dáng của đối phương, không biết có phải hay không bản thân do ngâm mình ở trong nước ấm quá lâu, chỉ cảm thấy người đứng đối diện có chút cao lớn. Nhìn xuyên qua sương mù, chỉ có thể mơ hồ thấy một thân ảnh, tại sao rất giống Lăng Tiêu Nghệ a?Bạch Miên loại bỏ ý tưởng này ra khỏi đầu, lấy tay giữ gáy làm cho mình thanh tịnh một chút, cười nói “Ta thấy ngươi chưa đến, tự mình ngâm trước rồi.”“Ừ.” Đối phương đơn giản nói Miên xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía người kia, nằm dọc theo hồ tắm, hai chân vẫn tiếp tục ngâm trong nước khoan khoái dễ biết tại sao, hôm qua cùng Lâm Tử Mặc nói chuyện phiếm cảm giác rất vui vẻ, nhưng bây giờ toàn thân không có gì che đậy, lại luôn cảm thấy lúng cảm giác phức tạp này Bạch Miên cũng không rõ ràng lắm, không thể làm gì khác hơn là đưa lưng về phía người kia, tránh nói không ra quái chính là, Bạch Miên chỉ cảm thấy có một loại cảm giác bị áp bách từ từ tiến tới gần, hơn nữa hơi thở đó, đặc biệt quen thuộc, hơi thở mãnh liệt ấy chậm rãi vây quanh lấy chính Miên trong bụng cả kinh, vừa muốn quay đầu, đột nhiên bị người kia ôm tay nóng rực kia dọa Bạch Miên một trận, hơn nữa còn đặt ở phần nhạy cảm chỗ bụng dưới… Bạch Miên toàn thân cứng ngắc, cảm giác quen thuộc, rất giống Lăng Tiêu Nghệ…Chẳng lẽ là mình ngâm lâu quá thành mơ hồ, xuất hiện ảo giác sao?Cổ họng Bạch Miên căng lên, một hồi lâu mới thốt ra thanh âm “Ngươi…”“Là ta đây.”Bạch Miên toàn thân run lên, muốn xoay người, nhưng bàn tay hư hỏng kia lại cố đi xuống tìm kiếm. Bạch Miên giận đến đỏ mặt “Nghệ! tên hỗn đản này! Buông ra, sao ngươi lại ở chỗ này?”Sau lưng Bạch Miên là hô hấp nóng rực của Lăng Tiêu Nghệ, cậu chỉ cảm thấy làn da nhạy cảm phía sau mình đều như bị đốt cháy.“Ta có hẹn cùng với Tử Mặc ở đây…”Bạch Miên còn muốn hỏi rõ ràng, lại bị Lăng Tiêu Nghệ cắt đứt “Ngươi không muốn chúng ta cùng nhau sao? Mà tên Tử Mặc đó, giờ này chắc hẳn cũng đã bị ăn đến không đứng dậy được đi”“Ách…” Bạch Miên cứng họng, chỉ chốc lát sau, có chút áo não cúi đầu “Ta thật nhớ ngươi nga?”Lăng Tiêu Nghệ thấp giọng nở nụ cười, “ta cũng nhớ ngươi lắm, hôm nay cả ngày, ta sẽ hầu hạ ngươi tắm rửa.”“Không được…”. Bạch Miên rống lên một tiếng, Lăng Tiêu Nghệ nhanh tay vừa động, bỗng dưng cơ thể như có kích thích, thanh âm Bạch Miên bỗng nhiên thay đổi, thay vào đó là tiếng rên rỉ ngọt ngào, “A…”“Thoải mái sao?” Lăng Tiêu Nghệ nhẹ nhàng vuốt ve làn da đỏ ửng của Bạch Miên do ngâm mình trong nước nóng đã vì không nhìn thấy đối phương, chỉ có thể cảm giác được hơi thở nóng rực ở phía sau, cảm thụ được bàn tay ấm áp trên da thịt, còn có ngón tay thon dài đang vuốt Bạch Miên đột nhiên đỏ lên, bởi vì bộ vị ở dưới nhờ hắn mà đã dựng thẳng lên Tiêu Nghệ cười để cho Bạch Miên xoay người lại, nhìn con chuột nhỏ toàn thân phiếm hồng, không kìm được cúi đầu hôn xuống.“Ngô… Ừ…”Bạch Miên bởi vì tắm nước ấm thoải mái mà cơ thể buông lỏng, toàn thân vô lực, ngược lại càng khiến cho người nào đó tận dụng triệt bồn tắm nóng hôi hổi, Lăng Tiêu Nghệ nhẹ nhàng ôm eo Bạch Miên, ôn nhu hôn cậu. Bạch Miên mơ mơ màng màng đáp lại, chỉ cảm thấy trong hồ tắm này nhiệt độ càng ngày càng cao, không khí tựa hồ không như bình thường, hô hấp có chút khó mũi cảm nhận được hơi thở của Lăng Tiêu Nghệ, có cảm giác an tâm, khiến cho Bạch Miên không khỏi muốn tới Lăng Tiêu Nghệ hôm nay, chẳng biết tại sao đột nhiên trở nên ác liệt ý khiêu khích dục vọng của Bạch Miên, khiến cậu khó chịu hơn bình thường… Bạch Miên nghiến răng nghiến lợi, không thể làm gì khác hơn là chủ động vươn tay ôm lấy Lăng Tiêu quả, con chuột nhỏ không chịu được kích thích mà rơi vào tay con lang nào đó…Bởi vì tắm mà lộ ra vẻ mềm mại đáng yêu của cậu, bị Lăng Tiêu Nghệ ôm thật chặt vào trong ngực, một tay đang vuốt ve cái mông tròn tròn cao cao, một cái tay khác theo bả vai hoạt động, cừ từ từ trượt dài trên thân thể phiếm hồng động lòng người tay cuối cùng dừng ở hậu huyệt, mượn nước ấm nhẹ nhàng đi vào.“A!” Bạch Miên thét chói tai, rồi mới từ mơ hồ trở lại tỉnh táo, mới vừa rồi bị hắn “vuốt ve” đến sắp ngủ thiếp đi, không ngờ lúc tỉnh lại lại là tư thế Miên muốn đẩy hắn ra, kết quả cái mông bị nhấc cao hẳn lên, hai chân bị đặt lên eo, toàn bộ sức nặng của cơ thể đều là cậu nhận lấy.“Ngươi sẽ không phải muốn ở chỗ này đi?! Có lầm hay không, nơi này còn có người bên ngoài a… Ngô…”Bị nụ hôn nhiệt tình cắt đứt, Bạch Miên vẫn không phục, hai tay dùng sức đẩy đối phương ra.“Đồ ngốc, ta đã cho họ đi hết rồi…” Sau một nụ hôn dài, Lăng Tiêu Nghệ ghé tai Bạch Miên thấp giọng, nở nụ cười, “yên tâm đi, sẽ không còn bất kì ai quấy rầy chúng ta nữa đâu.”Bạch Miên mở to mắt, cảm giác một vật cứng rắn để ngay trước hậu huyệt, bị làm cho hoảng sợ đến toàn thân cứng Tiêu Nghệ thở dài, “Đã lâu như vậy mà cơ thể của ngươi vẫn không nhớ đến ta sao?”Nói xong liền thẳng lưng, lấy dục vọng cứng rắn của mình nhẹ nhàng ma xát hậu huyệt của Bạch Miên mặt đỏ lên, “Tuy có muốn, nhưng cũng không thể ở trong này, thật xấu hổ.”Lăng Tiêu Nghệ nói “Nhưng ta thì lại nhớ ngươi đến sắp phát điên rồi có biết hay không?”, tiếp tục ma sát bắp đùi nhạy cảm của cậu.“Kia… vậy chúng ta về phòng.” Bạch Miên tức giận trợn mắt nhìn hắn một cái, kỳ thực cậu cũng muốn, bởi vì từ lúc về cung đến nay hai người liên tục bị quấy rầy, cho nên không có không gian riêng, cũng đã lâu cũng chưa cùng hắn thân mật qua là, ở nơi này khiến cho Bạch Miên có chút lúng túng.“Không sao, ở đây cũng tốt mà. Ta đã sớm muốn mang ngươi đến đây” Lăng Tiêu Nghệ cười rất ôn nhu, tay ôm lấy mông Bạch Miên, nhẹ nhàng nhéo nhéo, “Có thể không? Ta rất muốn ngươi.”Tại sao nói trực tiếp như vậy! Làm cậu xấu hổ qua đi thôi…Bạch Miên khẽ cúi đầu, rốt cục cũng gật đầu một lại là nét cười của Lăng Tiêu Nghệ.“Đã nhiều lần như vậy, ngươi vẫn còn chưa quen sao?” Lăng Tiêu Nghệ cắn cắn lỗ tai Bạch Miên, cậu ấp úng không ra tiếng, hậu huyệt đột nhiên một trận đau đớn, dục vọng nóng rực từ từ đẩy vào, cảm giác hậu huyệt bị căng ra, khiến cho Bạch Miên phải kêu lên.“A! ngươi chậm một chút!”“Được! Ta sẽ thật chậm.” Lăng Tiêu Nghệ cúi người tới, hôn lên khuôn mặt không biết là bởi vì tức giận hay là bởi vì xấu hổ, trở nên đỏ bừng, còn có bởi vì hơi nước mà lộ ra đôi môi hồng đặc hắc, con chuột con của hắn ngâm trong suối nước nóng xong thật mê người đi. Hắn phải thường xuyên đưa cậu đến đây mới được.“Cái kia…” Tại sao lại dừng lại, ngươi định hành hạ ta hả? Bạch Miên căm tức liếc mắt nhìn hắn, mà Lăng Tiêu Nghệ lại làm như có vẻ rất vô Miên hung hăng trợn mắt nhìn Lăng Tiêu Nghệ một cái, hai chân kẹp lấy hông hắn, thắt lưng xoay xoay, cảm giác sung sướng khi thành công khiến cho Lăng Tiêu Nghệ thở dốc.“Nghệ, ngươi đừng có trêu đùa ta nữa, nơi đó của ta thật khó chịu.” Bạch Miên cũng cảm thấy mình nói lời như thế thật quá mất mặt, đem đầu rũ xuống, chôn trong vai hắn, khó chịu hừ một tiếng “Đáng ghét.”Lăng Tiêu Nghệ cười cười, yêu thương để cho Bạch Miên ôm bả vai của mình, cả người đều quấn trên người mình, đỡ lấy mông của cậu, từ từ trừu bồn tắm nổi lên rất nhiều bọt nước, những đợt sóng cứ liên tiếp vỗ vào bờ tường bằng đá, vừa mạnh lại vừa có tiếng trong phòng hơi nước càng ngày càng nhiều, thỉnh thoảng truyền đến tiếng rên rỉ ngọt ngào, tiếng thở dốc cũng càng ngày càng kịch lâu sau, Lăng Tiêu Nghệ rốt cục phát tiết ra ngoài, ôm Bạch Miên tựa vào bên cạnh bờ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da bóng Miên dựa vào người hắn thở, thở hổn hển thật lâu, lúc này mới bình tĩnh trở thương ở bên tai của Bạch Miên mà nhỏ giọng thì thầm “Ngươi có biết để đá được cái tên Tử Mặc kia đi, ta phải hứa với Lăng Tiêu Hàn là trong thời gian tới, chỉ có một mình ta lo chuyện triều chính, ngươi thấy ta có khổ cực không hả, vì ngươi mà không luyến tiếc chịu khổ, ngươi phải yêu thương ta thật nhiều đó.”Bạch Miên nhìn bộ dạng ủy khuất của Lăng Tiêu Nghệ, cảm thấy hắn thật đáng yêu, cậu đột nhiên phì cười, nói “Được, ta sẽ cố gắng yêu thương ngươi thật nhiều.”Nói rồi lại hôn lên đôi môi của Lăng Tiêu người ở trong hồ tắm mà làm loạn cả một ngày…Trong khi đó, Lăng Tiêu Hàn thần thanh khí sản, ôm lấy Lâm Tử Mặc vừa bị mình dày vò rời khỏi hoàng lòng âm thầm cảm khái “Ai, thời gian tới ta thật tự do hưởng lạc…”Quả thật hắn cũng rất mừng khi Lăng Tiêu nghệ đã bỏ được chuyện cũ mà tìm được người mà mình toàn tâm toàn ý yêu thương…Lại nhìn vào bảo bối nằm trong vòng tay của mình, Lăng Tiêu Hàn khẽ nở nụ cười hạnh phúc. “Hắn cũng thật hạnh phúc khi có được bảo bối đáng yêu như vậy…”
Reads 36,035Votes 2,063Parts 18Complete, First published Mar 25, 2022Table of contentsFri, Mar 25, 2022Sat, Mar 26, 2022Sun, Mar 27, 2022Tue, Mar 29, 2022Sat, Apr 2, 2022Mon, Apr 4, 2022Tue, Apr 19, 2022Wed, Apr 27, 2022Sun, May 29, 2022Sun, Jun 5, 2022Mon, Jun 6, 2022Tue, Jun 7, 2022Thu, Jun 9, 2022Wed, Jun 15, 2022Fri, Jun 17, 2022Mon, Jun 20, 2022Tue, Jul 12, 2022Wed, Jul 13, 2022"Em có nhớ anh là ai không " " không, tôi không nhớ" Kết - He Fic hoàn toàn là tưởng tượng, lời văn lủng củng chưa hay nếu góp ý xin nhẹ nhàng ạ! Cre ảnh bìa Pinterest91nguyenvantoan
Bảo bối, lại đây nào taegyu ; này ngốc Tác giả beomie_gyunie 28517 3701 chí chóe nhau suốt ngày thế, nhưng mà đã bao giờ beomgyu thử nghĩ lại xem những hành động taehyun dành cho anh có hơi...ngọt ngào quá không nhỉ? đương nhiên là không rồi, bởi gấu con nhà mình còn ngốc lắm ~ kang taehyun thích anh được bao nhiêu năm rồi, đã đánh không biết bao nhiêu đứa vì dám ôm beomgyu của cậu rồi. cơ mà beomgyu lại chả nghĩ suy gì cả, còn tóm gọn nó vào hai chữ "bạn thân" làm cậu buồn lắm đấy huhu [Taekook Chuyển Ver] Bánh Bao Nhà Ai? Tác giả dieungann_9395 34383 2463 Tác giảU Hoàng Tử Lam Thể loạiĐam Mỹ NguồnDĐ Lê Quý Đôn Trạng thái đang lết Tên gốc Bao tử nhà ai Thể loại Hiện đại, hào môn thế gia, sinh tử văn, 1×1, HE Edit dieungann_9395 Giới thiệu nhân vật Cp chính Kim Tại Hưởng x Điền Chính Quốc ôn nhu trung khuyển thê nô trá hình băng sơn lãnh khốc công x ôn nhuận hiền lành kiêm tạc mao ngạo kiều thụ Cp phụ Kim Nam Tuấn x Kim Thạc Trân __________________________________ Văn Án Tiểu Bánh Bao hai tuổi đang xem TV, đúng lúc quảng cáo liên quan đến phụ sản được chiếu, Bánh Bao tò mò nhi nha nhi nô chỉ vào bà bầu rồi hỏi baba đang làm đồ ăn cho bé, "Baba ơi, Bánh Bao có phải cũng từ trong cái bụng to thiệt là to đi ra không ạ?" "Ừ, Bánh Bao cũng là từ trong bụng to đi ra" Baba vừa đánh trứng vừa trả lời cho bé. Lại xem xem một lúc, Bánh Bao tiếp tục hỏi, "Thế lúc Bánh Bao ra baba có đau không?" Baba bé vừa chậm rãi thêm sữa vào trứng vừa trả lời, "Đau chứ, sao lại không đau được!" Bánh Bao quyệt miệng, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, baba bé đem sữa trứng bỏ vào nồi hấp, xoay người vào phòng khách, đã thấy Tiểu Bánh Bao trề cái môi bé xíu, đôi mắt to đẫm nước, "Sao lại khóc rồi?" Bánh Bao nhào vào lòng baba, nãi thanh nãi khí non nớt nói, "Baba bị đau có phải sẽ không thương Bánh Bao nữa đúng không?" "..." Baba Bánh Bao hắc tuyến. Đứa nhỏ không hay ho nhà nào đây! _______________________________ Đọc xong ngần ngại gì mà không thả 1 sao ủng hộ Editor nàooo !! Đó sẽ là động lực cho editor tiếp tục bộ truyện<3 TRUYỆN EDIT CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ GỐC, VUI LÒNG KHÔNG MANG BẢN CHUYỂN VER ĐI ĐÂU [[ VKook ]] TRỌNG SINH CHI CẬU VỢ NHỎ NGỌT NGÀO Tác giả banhie_ 754326 35219 Đời trước não bị cửa kẹp nên tuyệt sắc lão công cậu không muốn lại muốn bọn hảo cẩu nam nữ. Sống lại một đời làm sao có thể để chuyện này lập lại? Trọng sinh lại một đời hảo hảo yêu thương lão công, ngược chết bọn cẩu tra, tiến đến con đường nhân sinh hạnh phúc. Có bánh bao a~~~ Vấn đề tên sẽ được Beta lại sau khi mình có thời gian. Vì truyện đã được viết lâu rồi, nên các bạn không thích có thể bỏ qua. Bởi vì mình tạm thời chưa có thời gian để chỉnh. Thân ❤️ [ Truyện có một số cảnh trùng lập nào đó với truyện nào thì vào bình luận tên fic đó cho tôi, tôi sửa, chứ đừng bảo truyện của tôi chắp vá gì đó trong khi nó là chất xám của tôi bỏ ra. Không thích thì đừng vào.] Author VuNhuế Nhà có bé ngoan - Thính Nguyên Tác giả YuTrongSang 775648 55894 Dịch Uyên Uyên ___________________ Kiếp trước Lâm Du cắt đứt quan hệ với gia đình đi xa tha hương, bị phản bội, bị người ta giẫm dưới chân mặc sức sỉ nhục, chết rồi lại trôi dạt chốn lạ, linh hồn không thể về lại cố hương. Thật không ngờ một sáng tỉnh mộng lại trùng sinh. Năm ấy cha chưa mất sớm, mẹ vẫn dịu dàng nhã nhặn, bà nội còn trên thế gian, gia đình mỹ mãn. Lâm Du quyết tâm không giẫm lên vết xe đổ ngày trước, khiến cho những năm đầu 90 của đại gia tộc họ Lâm trong giới điêu khắc gỗ Kiến Kinh náo loạn hết cả lên. Đứa con trai nhỏ như đắp từ phấn đẽo từ ngọc trong nhà hay nhõng nhẽo thì cũng thôi đi, đã thế hở chút lại rơi nước mắt ngà. Thầy bói quả quyết Tà linh nhập xác, phải tìm người thích hợp trấn áp. Sau đó "bé sữa" bị đẩy vào nhà Lão Văn cách vách. Nhà họ Văn là gia đình quân nhân trú quân ở đây, nơi đó có dương khí mạnh nhất. Sau đó nữa tất cả mọi người được thấy cảnh "bé sữa" chạy ù ra ôm lấy đứa con trai độc đinh vừa đi học về của nhà người ta. "Anh ơi." Bé con dụi mặt vào hõm cổ thiếu niên nũng nịu. Đây là ký ức đã mờ nhạt đi trong những tháng ngày vỡ tan về sau của cậu. Người mà bao năm không gặp, nhưng đến cuối cùng lại vượt ngàn dặm đường từ quân đội trở về nhặt xác chôn cất cho cậu. ... [FULL] Chanh Mật Ong Tác giả _arthan_ 1852871 97423 Khánh lười biếng ngả đầu vào vai tôi, mái tóc mềm mại của nó cọ khẽ vào cổ khiến tôi thấy hơi nhồn nhột. Tôi hơi hích vai muốn đẩy nó ra, nhưng có vẻ như cái hành động biểu thị sự phản đối của tôi càng khiến nó thêm thích thú, và đầu nó thì vẫn chẳng suy suyển lấy một centimet nào trên vai tôi cả. Khoang mũi tôi tràn ngập mùi dầu gội và mùi nước xả vải nhẹ nhàng tỏa ra từ trên người nó. Thơm quá. Tôi sẽ bị nghiện mùi của nó mất. "Châu Anh..." Khánh lơ đãng lên tiếng "Mày thích người như thế nào?" "Hả?" Tôi giả vờ chưa nghe thấy câu hỏi của nó, hai tay vẫn bận rộn bấm máy tính giải đề Vật Lý. "Ý tao là" Khánh vươn tay cướp lấy máy tính của tôi, ép tôi phải tập trung vào câu chuyện của nó "Gu của mày là gì?" Tôi bất lực tựa người vào thành ghế, qua loa trả lời "Chắc là một người dịu dàng, chững chạc và trưởng thành... quan trọng là phải giỏi hơn tao." Khánh nhăn mặt trả lại máy tính cho tôi, nó nằm ườn ra bàn, bĩu môi nói "Sao chẳng giống tao chút nào thế?" Dù đang làm cái hành động trẻ con chết đi được kia thì trông nó vẫn đẹp trai y như diễn viên Hàn Quốc ấy. Cuộc đời đúng là bất công mà. Tôi khúc khích cười xoa rối mái tóc mềm mại của nó. "Nhưng mà..." Khánh nghiêng đầu nhìn tôi, mỉm cười "Mày thì đúng gu tao đấy." "À... tao cảm ơn." Tôi hơi bối rối thu tay lại, cố làm ra vẻ bình tĩnh tiếp tục giải đề. "Không có gì." Khánh lại nở nụ cười tỏa nắng quen thuộc, và tim tôi lại không kìm được mà loạn nhịp. - 1/3/2022 Bìa anneishereee [Cao H-Hoàn] Bảo Bối, Thật Muốn Cùng Em! Tác giả Trangnguyen5125 1804475 35862 Tên truyện Bảo bối, Thật muốn cùng em! Thể loại ngôn tình sủng, H văn, đô thị tình duyên, hào môn, thanh mai trúc mã... Số chương 100 - Hoàn. 25/5/2019 ~ 25/5/2020❤ Văn án Cô- LÂM BỘI BỘI và Anh- LỤC VŨ HẠO là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, có tình cảm rất đặc biệt nhưng chỉ giữ trong lòng. Để rồi vào năm cả hai 15 tuổi thì Anh theo ý của gia đình phải đi du học. Sau 7 năm Anh đi du học và quay về thì biết cả hai có hôn ước từ nhỏ. Đối với Anh mà nói thì đó chính là cơ hội của Anh. Còn Cô thì khi biết mình có hôn ước mà không biết đối phương là ai nên đã phản đối rất nhiều nhưng lại vô ích. Cô bất lực bỏ đi tới quán bar và gặp Anh sau 1 năm không gặp. Cô chuyển đến nhà anh để trốn khỏi cuộc hôn ước mà không biết rằng chính mình lại rơi vào hang cọp. Dưới một mái nhà, dưới một tình cảnh là cô nam quả nữ thì chuyện đến lại đến thôi... ••• Đây là bộ truyện đầu tay của mình nên mong các bạn sẽ ủng hộ, nếu thấy truyện của mình như thế nào thì mong các bạn sẽ không chê bai mà nhận xét để mình sửa sai nha!!😁😁😁😘😘😘 Cảm ơn mọi người nhiều❤❤❤ ••• Toàn bộ những truyện thuộc tài khoản đều là do mình viết, là thời gian, là chất xám, là sự cố gắng nổ lực của mình bỏ ra. VUI LÒNG KHÔNG CHUYỂN VER HAY REUP! Cô Dâu Của Trung Tá Tác giả tieuyenntu 294246 4336 Tác giả Hồ Ly Nguồn convert Tàng Thư Viện Thể loại Hiện đại, đô thị, cán bộ cao cấp, sủng, HE Editor Dạ Hàn Nguyệt + meoancamam Số chương 147 chương [ĐM/ Edit] Ngư sủng trong lòng bàn tay bạo quân tàn tật _ Tuyết Sơn Phì Hồ Tác giả lynnkhuong 249430 30115 Ngư sủng trong lòng bàn tay bạo quân tàn tật Tàn tật bạo quân đích chưởng tâm ngư sủng Tác giả Tuyết Sơn Phì Hồ Editor Lynn Tình trạng raw 156 chương Ngày bắt đầu 20/12/2021 Văn án Lý Ngư xuyên sách, vậy mà lại xuyên thành một con cá thật sự. Nhưng con cá này lại có chủ, chủ của nó là bạo quân câm điếc âm u khủng bố trong sách. Hệ thống giao cho Lý Ngư một nhiệm vụ, chỉ khi nào có được trái tim của bạo quân thì khi đấy cậu mới có thể thở thành người. Lý Ngư lệ rơi đầy mặt Hệ thống ngài hãy tỉnh táo lại đi, tôi chỉ là một con cá, anh ta lại không thể nói chuyện, chúng ta làm sao mà giao tiếp được chứ. Hệ thống Đừng nói nhiều, mau công lược trái tim của bạo quân đi Lý Ngư Cho hỏi bạo quân có tim à? -__- - Lý Ngư cố gắng phun bong bóng với bạo quân, lại bị bạo quân bắt lấy, cẩn thận nuôi trong một hồ cá....siêu lớn Ngày nào Mục Thiên Trì cũng vui vẻ nhìn chằm chằm cá chép nhỏ bơi, nghĩ thầm bao giờ cá chép nhỏ mới hóa thành người Cá chép nhỏ không hề biết, bạo quân không phải không có tim mà đã trót đem trao nó cho cá chép nhỏ đã vô tình cứu sống mình. Tiểu kịch trường Lý Ngư Thì ra muốn biến hẳn thành người thì phải trải qua quá trình làm người cá trước, điện hạ, ngài muốn em biến phần trên thành người trước hay biến phần dưới thành người trước? Mục Thiên Trì nghiêm túc suy nghĩ Hôm nay biến phần trên, ngày mai biến phần dưới 1, Công thụ 1v1, HE 2, Bệnh câm của công sẽ chữa khỏi, sẽ không ngược, xin yên tâm đọc 3, Sinh con, hệ thống, xuyên thư, ngọt sảng manh sủng đều có [NoMin] [Cao H] Thời kỳ dục vọng của thiếu niên Tác giả SiuQuyPJ 93187 3877 Thể Loại Hiện đại, vườn trường, chính kịch, H văn, 1×1, HE Tình Trạng Đào đào đào Văn Án Bị ái tình lấp kín, thời kỳ trưởng thành của thiếu niên lập tức bị mê hoặc WARNING Tác phẩm này liệt vào cấp hạn chế, không đầy 18 tuổi đọc giả không được đọc.Bạn đã được cảnh báo, nhảy hay không tùy thuộc vào bạn 3 Editor Đây là H văn. Mật độ H của bộ này cao và dày. T chọn bộ này không hoàn toàn vì nó là H, mà tại thấy nó có chữ "chính kịch" v v. Không hoàn toàn là H từ đầu đến cuối, nội dung xen kẽ cũng khá ok Sau Khi Nuôi Tể Ta Càng Hot - Nhạn Cốt Tác giả TomybabyB 11424 276 Ảo tưởng không gian, vòng giải trí, sảng văn, manh sủng, hiện đại, bánh bao Tích phân 981,379,456 Nguồn Tấn Giang . ๖ۣۜHưởng thọ theo sổ tử thần Hoàn 94 tuổi + 0 lần chết lâm sàn . ๖ۣۜNhử mồi Hề Gia Vận là cái khét đến dính nồi tiểu minh tinh, Hắn xuất đạo bốn năm, hai năm luyện tập sinh ba năm bồi chạy, sau đó từ bỏ đoàn tống ngược lại đóng kịch, nhân vật liền đều không ngoại lệ bị tiệt hồ. Lại một lần nữa bị ép rời đi đoàn kịch, Hề Gia Vận trên điện thoại di động xuất hiện một cái gọi là Thần Thú Thu Dụng Sở tay bơi, Hắn vốn định lấy để giết thời gian, kết quả - 【 Kỳ Lân bảo bảo ngã sấp xuống nha muốn ôm một cái. 】 【 Phượng Hoàng bảo bảo không vui khoái hò hét nó! 】 【 trừng mắt bảo bảo muốn uống chậu chậu nãi. 】 Trầm mê nuôi tể, không có cách nào tự kiềm chế. Hề Gia Vận Làm sự nghiệp không như mây nuôi tể QAQ * Nhưng mà từ ngày này trở đi, Hề Gia Vận liền phảng phất xoay chuyển vận. Hắn tiểu nhân vật bị tiệt hồ, đạo diễn lại gọi điện thoại tới hỏi hắn diễn không diễn nam tam, bởi vì đối phương lái xe khi uống rượu bị cho hấp thụ ánh sáng; Hắn tiện tay một phát chuyển đánh, trở thành hàng năm Cẩm Lý, toàn cầu du lịch miễn đơn, khách sạn năm sao miễn phí trụ; Đang "hot" tiểu hoa lời mời hắn thượng tống nghệ, kim bài người môi giới nói muốn nâng hắn, các đại nổi danh đạo diễn hướng hắn đưa ra cành ô-liu. . . Hề Gia Vận ? Ta cảm thấy được có vấn đề. Sau đó, hắn cuối cùng đem tể tể nhóm hảo cảm độ gan đầy, Hề Gia Vận phát h Hai mươi năm sau khi tôi mất - Tuế Kiến Tác giả giangha06 6814 342 Tên truyện Hai mươi năm sau khi tôi mất Tác giả Tuế Kiến Nam nữ chính Vệ Mẫn & Ôn Từ Thể loại Hiện đại, đô thị tình duyên, truyện ngắn, BE. Người dịch Giang Hạ Tình trạng Đã hoàn thành P/s Truyện mình dịch chỉ được đăng duy nhất ở trên wattpad và wordpress của mình. Mong các bạn không reup và chuyển ver dưới bất cứ hình thức nào. Lịch đăng sẽ không có lịch cố định. Các bạn cân nhắc trước khi nhảy hố nhé. Cảm ơn các bạn rất nhiều! Ta cùng nữ chủ đều thật thơm Tác giả irresistiblyCute 175511 19533 BHCĐ- Xuyên - Không có hệ thống - Trọng Sinh - HE Đốt cháy lãng mạn- Triệu Thập Dư Tác giả BiBi73087 1156509 38725 Chu Khởi thích một cô gái. Đang nghĩ làm sao để gạt người về nhà, cô gái kia lại tìm đến. "Nghe nói anh rất nghèo? Một trăm đồng một đêm bao ăn ở, anh làm không?" Hắn nghĩ đến cái thẻ đen trong ví tiền, cùng vài tỷ cổ phiếu trong quỹ chứng khoán, tư thái lười biếng nhìn cô, ý vị thâm trường cười cười. "Xin chào bà chủ." - Chu Khởi gần đây có chút không bình thường. Bộ đồ cao cấp biến thành hàng trên Taobao, XS mới đổi thành Nokia có thể đập hạch đào. Có người nói không có tiền có thể cho hắn mượn. Hắn lạnh lùng liếc mắt "Con mắt nào của cậu thấy tôi không có tiền?" Sau đó, điện thoại vang lên, Chu Khởi nháy mắt ôn nhu, giọng điệu mang theo ý cười. "Bảo bối, anh không có tiền gọi xe, em có thể tới đón anh không?" Vừa nói, vừa không chút để ý ném ví tiền vào trong nồi nước sôi. ". . ." - Sau đó, Hứa Nùng vô ý phát hiện ra thân phận thiếu gia của Chu Khởi. Cô tức giận đá hắn, đòi ly hôn. "Bảo bối, em đã nhìn thấy người thợ săn nào đem con mồi đã rơi vào lưới của mình tùy tiện thả chạy đi chưa?" Chu Khởi đem người áp chế ở trước người, nhẹ hôn môi cô, rồi nói với giọng điệu mạnh mẽ cùng chiếm hữu. "Muốn ly hôn? Trừ khi anh chết." - 27/9/2019 [Mau xuyên] Câu dẫn vô tội I H Tác giả RanTruc 162485 1170 Tác giả Phi Phi Hòa Bình Tử Thể loại Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , Hiện đại , HE , Tình cảm , Huyền huyễn , H văn , Ngọt sủng , Trọng sinh , Thú nhân , Hệ thống , Xuyên nhanh , Hào môn thế gia , Ngược luyến , NP , Cung đình hầu tước , Sảng văn , 1v1 , Biến thành động vật , Nguyên thủy Câu dẫn bộ thứ nhất. Ký chủ - Hải Bối Nhi - Đây là một nữ nhân không ngừng xuyên qua các thế giới hơn nữa câu dẫn nam nhân thư. Hải Bối Nhi vốn là một cái tam quan bình thường nữ nhân. Chính là chính là bởi vì quá bình thường cho nên bị chính mình khuê mật đoạt chính mình lão công. Hải Bối Nhi thương tâm muốn chết, không cẩn thận bị xe đụng phải, lại gặp tên là hủy tam quan hệ thống. Cái này hệ thống nói muốn nàng không ngừng xuyên qua các thế giới, câu dẫn đủ loại kiểu dáng nam nhân. Hải Bối Nhi vì có thể báo thù đáp ứng rồi, vì thế từ đây bước trên tam quan tẫn hủy con đường... Trọng Sinh Chi Nhặt Vị Tiểu Phu Lang - Hỏa Quang Lý Đích Nhạn Tác giả CB19926104 2979 39 Cổ trang, điềm văn, trọng sinh, song khiết, báo thù, ngược tra, chủ công Nguồn Liên Thành . ๖ۣۜHưởng thọ theo sổ tử thần Hoàn 245 tuổi + 1 lần chết lâm sàn . ๖ۣۜNhử mồi 【 kết thúc, chủ 1, sủng văn, phiên ngoại cùng hạ bản vai chính có liên quan 】 Hiện đại thời điểm, Lý Sơ Nghiêu thân là nghiên cứu viên trẻ tuổi, chỉ có đầy bụng tài hoa cùng ý nghĩ, lại bởi vì thượng cấp áp bức, không chiếm được triển khai, nhiều năm thành quả nghiên cứu cũng bị cướp hết sạch. Bất ngờ làm cho hắn xuyên qua đến cổ đại thế giới, vốn tưởng rằng có thể đi lên nhân sinh đỉnh cao, nhưng không nghĩ tao ngộ người thân cùng người yêu phản bội, sắp chết còn làm phiền hà cứu ân nhân của hắn! Vốn tưởng rằng sinh mệnh liền như vậy kết thúc, nhưng không nghĩ hắn sống lại! Trọng sinh trở về, ngoại trừ ngược tra báo thù, còn có báo ân, chỉ là tiểu Ân người... Có chút đáng yêu... Chữ mấu chốt Sống lại nhặt cái tiểu phu lang, trong ánh lửa nhạn, điềm văn, trọng sinh, song khiết, báo thù, ngược tra [ Đam Mỹ - HOÀN] BÁNH BAO NHÀ AI - U HOÀNG TỬ LAM Tác giả hoayeusandem 1225849 60221 Tên Gốc Bao Tử Nhà Ai. Tác giảU Hoàng Tử Lam Edit tÁo Thể loạiĐam Mỹ, Sủng, 1x1, Sinh tử văn, Hiện đại, Hào môn thế gia,HE. Trạng tháiFull Chính văn 112 chương 5 phiên ngoại Giới thiệu nhân vật Cp chính Tư Không Viêm Nghiêu x Ô Thuần Nhã ôn nhu trung khuyển thê nô trá hình băng sơn lãnh khốc công x ôn nhuận hiền lành kiêm tạc mao ngạo kiều thụ Cp phụ Tư Không Dực Dương x Mạc Tuấn Nghị Giới thiệu Tiểu Bánh Bao hai tuổi đang xem TV, đúng lúc quảng cáo liên quan đến phụ sản được chiếu, Bánh Bao tò mò nhi nha nhi nô chỉ vào bà bầu rồi hỏi phụ thân đang làm đồ ăn cho bé, "Phụ thân ơi, Bánh Bao có phải cũng từ trong cái bụng to thiệt là to đi ra không ạ?" "Ừ, Bánh Bao cũng là từ trong bụng to đi ra" Phụ thân vừa đánh trứng vừa trả lời cho bé. Lại xem xem một lúc, Bánh Bao tiếp tục hỏi, "Thế lúc Bánh Bao ra phụ thân có đau không?" Phụ thân bé vừa chậm rãi thêm sữa vào trứng vừa trả lời, "Đau chứ, sao lại không đau được!" Bánh Bao quyệt miệng, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, phụ thân bé đem sữa trứng bỏ vào nồi hấp, xoay người vào phòng khách, đã thấy Tiểu Bánh Bao trề cái môi bé xíu, đôi mắt to đẫm nước, "Sao lại khóc rồi?" Bánh Bao nhào vào lòng phụ thân, nãi thanh nãi khí non nớt nói, "Phụ thân bị đau có phải sẽ không thương Bánh Bao nữa đúng không?" "..." Phụ thân Bánh Bao hắc tuyến. Đứa nhỏ không hay ho nhà nào đây! KHÔNG ĐƯỢC CHUYỂN VER DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. 🚫 BÁNH BAO NHỎ KHÔNG PHẢI NGƯỜI BÌNH THƯỜNG CHO NÊN KHÔNG CẦN LẤN CẤN VẤN ĐỀ IQ CỦA BÉ. 🌑 BÁNH BAO LÀ MỘT NỬA TRỌNG SINH CỦA CỤ Truỵ Lạc Rơi Xuống - Điềm Thố Ngư Tác giả haohaochuacayy 271988 8287 Số chương 81 chính văn + 2 phiên ngoại Thể loại Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngược luyến, Đô thị tình duyên, Thiên chi kiêu tử, Thị giác nữ chủ Chuyển ngữ và edit Team Gác xép nhỏ - Mọi người ở trường trung học Dương Minh đều biết, Chu Vãn hướng nội yên lặng, Lục Tây Kiêu đường hoàng khó thuần. Hai người khác nhau một trời một vực, đánh tám cái gậy tre đến cũng không ở cạnh nhau. Ai cũng không nghĩ tới, có một ngày, hai người họ lại ở bên nhau. Tiếp đó, lời đồn lại thay đổi một loạt. Người như Lục Tây Kiêu, thay bạn gái như thay áo, Chu Vãn kia chỉ có tí khuôn mặt của mối tình đầu, chẳng qua nhất thời mới lạ, không được bao lâu sẽ làm Lục Tây Kiêu chán ghét. Quả nhiên sau này, Chu Vãn chuyển trường, Lục Tây Kiêu vẫn ăn chơi bình thường như trước. Tất cả giống như chưa từng xảy ra. Mãi đến tận đêm say rượu đó, anh điên rồi mới gọi điện thoại cho Chu Vãn, cứ hết cúp máy lại gọi lại, cuối cùng Chu Vãn cũng nghe. Cô không nói chuyện, Lục Tây Kiêu cũng im lặng. Hai người so cao thấp. Đến tận khi Lục Tây Kiêu cúi đầu xuống, cố chấp bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng "Chu Vãn, chỉ cần em nói một câu yêu anh, anh sẽ tha thứ cho em." Giọng nói của người con gái trong trẻo nhưng lạnh lùng, gọi tên anh "Lục Tây Kiêu." Chỉ cần ba chữ kia, hốc mắt Lục Tây Kiêu đỏ lên. Cô cực kỳ bình tĩnh nói "Em không yêu anh, là em vẫn luôn lừa anh." Trong đoạn tình cảm này, Lục Tây Kiêu chưa bao giờ chiếm thế chủ động. Anh chính là người bị chơi đùa.
Lăng Tiêu Nghệ kiểm tra lại trong người, nhưng tìm hoài mà vẫn không thấy túi tiền của mình đâu. Lại nhớ đến thiếu niên đáng yêu kia, hắn ôm lấy đầu mà cười khổ.“Ai, thật là, gặp ai không gặp, lại gặp ngay một tên trộm vặt…”Tú bà cùng Ngọc nhi đứng ở bên cạnh nhìn khuôn mặt lúc xanh lúc trắng của Lăng Tiêu Nghệ cảm thấy thật khó Tiêu Nghệ ho nhẹ vài tiếng nói “À, ta bị ngươi ta lấy mất túi tiền rồi, bây giờ ngươi để cho ta về, ta sẽ cho người mang tiền đến trả lại cho ngươi được chứ”.Tú bà từ một khuôn mặt nịnh nọt dần dần biến sắc, dùng ánh mắt khinh bỉ mà nhìn Lăng Tiêu Nghệ “Cái gì? Ngươi không có tiền sao? Thật là không biết xấu hổ mà, không có tiền mà đòi đi phiêu kỹ.”Lăng Tiêu Nghệ cảm thấy gân xanh của hắn cũng đã nhảy tưng tưng trên trán, cố nén tức giận xuống, tươi cười nói “Ta không phải không có tiền, mà là tiền ta đã bị một tên trộm vặt lấy mất rồi.” Sau đó không tiếc tặng cho Ngọc nhi một cái liếc nhi nhìn hắn cũng quay mặt đi, trong lòng không ngừng nói thầm “Hừ, Bạch công tử như vậy mà thèm trộm túi tiền của ngươi sao? Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng”.Tú bà một bộ dạng đánh đá chua ngoa nói “Hừ! vậy giờ ngươi tính làm sao đây, bộ tính ăn quỵt không trả tiền cho ta hả? hay là ngươi muốn ta bắt lên quan phủ”.Lăng Tiêu Nghệ lần đầu tiên trong đời cảm thấy vô cùng xấu hổ như thế này, hắn đường đường là vua của một nước, vậy mà ngày hôm nay lại bị mất mặt bởi cái chuyện ăn quỵt tiền, mà đã ăn được cái gì thì cũng được, đây hắn còn chưa được sung sướng chút nào, vậy mà lại bị bắt vì tội quỵt tiền do phiêu kỹ, hỏi hắn lúc này mặt mũi còn để ở Tiêu Nghệ nhìn tú bà nói “Ngươi đừng có vô lý như vậy? ta nói rồi ta có tiền nhưng bị tên trộm vặt trong phòng cô ta lấy mất, ta đã không truy cứu thì tốt lắm rồi, còn đòi bắt ta lên quan phủ sao?”“Hừ! không có tiền thì nói không có tiền, còn dám nói trong phòng Ngọc nhi có trộm, nếu có sao lúc ta vào không thấy tên trộm nào cả?” Tú bà không hề kiêng nể chỉ thẳng vào mặt Lăng Tiêu Nghệ nói.“Đúng vậy, đại gia, từ lúc ngài vào ta chỉ hầu hạ có mình ngài, ngài đừng đổ oan cho Ngọc nhi tội nghiệp, trong phòng ta nào có ai, lúc ngài vào phòng cũng đã thấy còn gì, ngài nói người đó trốn ở đâu chứ.” Ngọc nhi lên tiếng phủ Tiêu Nghệ cũng không thể cãi lại rằng hắn trốn trong gầm giường được, như vậy chẳng phải mất hết mặt mũi rồi sao?“Hừ! ta đây còn đang nghĩ các ngươi có phải là giở trò lừa gạc khách nhân hay không?”“Ai dô, không có tiền bây giờ dám giở thói ngang ngược nói ta quỵt tiền hay sao? Đúng là không thể tin được.”“Hừ!các ngươi nhìn ta trang phục như thế này mà nói ta không có tiền sao? Thật nực cười”.“Ai mà biết cho được, chỉ được có cái mã ngoài, bên trong hóa ra cũng chỉ là tên lưu manh nghèo kiết xác, một đồng tiền cũng không có”. Tú bà chanh chua đáp Lăng Tiêu Nghệ giờ đây còn đen hơn đáy nồi, chưa lần nào mà hắn thấy nhục nhã như thế này, từ trước đến nay chỉ có hắn chỉnh người ta, nào có ai dám chỉnh hắn chứ, vậy mà chỉ vì nhìn tên thiếu niên kia một chút, lại bị cậu ta làm cho mất hết mặt mũi…anh thật sự chỉ nhìn, chứ không có động tay hả, a nghệ.Giờ đây hắn phải đứng tại trong kỹ viện này mà cãi tay đôi với một nữ nhân sao? Nhân sinh của hắn, nếu để các đệ đệ thấy được, chẳng phải bọn hắn sẽ chỉ vào mặt mình mà cười đến vỡ bụng…Lăng Tiêu Nghệ lấy lại bình tĩnh, dùng giọng điệu hòa hoãn nói chuyện “Được rồi, ta nói các ngươi hãy để ta về đi, ta sẽ trả cho các ngươi thêm tiền, hiện tại trong túi ta không còn một cắc bạc nào hết.”“Hừ! cho ngươi về để ngươi chuồn mất sao? Ngươi nghĩ ta là con nít lên ba hả? chuyện này không lừa được ta đâu?” tú bà nhanh chóng trả lời.“Nếu ngươi sợ ta chạy mất thì cứ cho người theo phía sau ta là được”.“Ai mà biết đi được giữa đường ngươi có đánh người của ta rồi chạy mất thì sao? Thôi không nói nhiều nữa, không có tiền thì theo ta đến gặp quan phủ.”Nói xong tú bà lớn tiếng gọi mấy gia đinh cường tráng lại vây quanh Lăng Tiêu Nghệ. Lăng Tiêu Nghệ nhìn mấy nam hán to lớn này chỉ khẽ cười khẩy một với võ nghệ của hắn, những tên này chỉ là hạng tép riu. Nhưng lại nghĩ đến chuyện này cũng chẳng có vẻ vang gì, lại làm lớn chuyện thì cũng chỉ mất mặt hơn mà thôi. Chính vì vậy hắn cũng không trực tiếp động thủ mà ngoan ngoãn theo đám người kia đến quan sao với thân phận của hắn, quan phủ cũng sẽ nhanh chóng thả người ra mà phủ huyện đường…Vị huyện lệnh béo béo đưa tay lau đi mấy giọt mồ hôi lạnh đang chảy dài trên sáng sớm hôm nay, còn đang yên ổn mà nghỉ ngơi thì tam vương gia cho người đến gây sức ép, bắt hắn phải đi tìm một người, mà người này hắn đoán chắc là người có thân phận cao quý. Nếu không thì đâu cần tam vương gia đích thân đến nơi còn chưa tìm được, hắn còn đang vô cùng đau đầu. Thì một đám người đã kéo đến đòi kiện nha huyện lớn tuổi nhìn người nam nhân soái khí bức người đang hiên ngang đứng giữa công đường kia mà mồ hôi lạnh cũng thay nhau chảy người nói nhỏ vào tai quản gia “Cho người tới báo cho tam vương gia, người đã tìm được rồi.”Quản gia nhanh chóng lui về phía sau, sau đó nhanh chóng mất Tiêu Nghệ nhìn bóng dáng quản gia biến mất thì đành thở dài một cái đầy tiếc nuối “ai da, khó khăn lắm mới ra ngoài được, vậy mà…”Tú bà nhìn sắc mặt huyện lệnh lớn tuổi có vẻ rất kém, mà người bên cạnh gặp quan phủ cũng không chịu quỳ hành lễ. Tú bà cũng có chút chột dạ.“Đại nhân, tên này đến kỹ viện chơi đùa, lại không chịu trả tiền cho tiểu nhân, mong đại nhân đứng ra xét xử.”Huyện lệnh khẽ liếc mắt nhìn Lăng Tiêu Nghệ, lại bắt gặp ngay ánh mắt như có ngàn đao của hắn đành phải quay mặt đi không nhìn nữa.“Chuyện này, tú bà nói có thật không hả?” Huyện lệnh hỏi Lăng Tiêu nhàn nhã phe phẩy chiếc phiến trên tay, nói “Ta đã nói rồi, ta có tiền nhưng lại bị trộm mất, nên mới không có tiền trong người để trả cho bà ta”Huyện lệnh lại quay sang phía tú bà cười hiền từ nói “Ngươi cũng nghe hắn nói rồi đấy, hắn bảo hắn bị trộm mất hết tiền, ngươi nên thông cảm cho hắn một chút.”“Hừ! nếu đã mất hết tiền thì còn vào kỹ viện làm gì? Không phải là cố tình đến ăn quỵt hay sao?” tú bà đanh đá nói.“Ta đã nói, tiền của ta bị mất trong kỹ viện của bà”.“Hừ! ngươi còn dám nói mất tiền ở nơi của ta, ý ngươi là gì? Có phải ngươi nghĩ chúng ta lấy tiền của ngươi hay không?”“A, cái này là do bà nói, ta không có nha, mà nếu nói vậy thì khả năng này cũng có thể lắm, nếu phải bắt xử thì ta nghĩ có lẽ là bắt bà trước đi.” Lăng Tiêu Nghệ hứng thú đáp trả lại từng lệnh nhìn hai người phía dưới khắc khẩu cũng không dám xen vào lời nào, dù sao một người cao cao tại thượng, hắn cũng không dám đụng đến, mà chuyện này cũng không thể không xét xử, nếu không xử thì cái danh huyện lệnh này của hắn chỉ để trưng thôi hay sao? Thôi thì cứ đành ngồi chờ tam vương gia tới vậy?Còn đang tranh cãi thì một nhóm người từ bên ngoài tiến vào, không khí trở nên im lặng hẳn Tiêu Nghệ dùng chiết phiến che đi mặt của mình, không dám nhìn người vừa bước lệnh nhanh chóng chạy ra, cười nịnh với Lăng Tiêu Hàn nói “Vương gia, người đã tìm được rồi.”Lăng Tiêu Hàn lia một ánh mắt sắc bén qua phía bên Lăng Tiêu Nghệ.“Hừ! tên khốn kiếp, suốt ngày gây sự, hại ta không được ở bên cạnh Tiểu Mặc mà chơi đùa. Ngươi cứ đợi mà xem.”Lăng Tiêu Hàn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn huyện lệnh, nhấm một ngụm trà do người hầu vừa mang tới, ánh mắt nhàn nhã đảo quanh khắp những người đang quỳ ở bên dưới, nói “Đại nhân, ngài đang xử chuyện gì vậy?”.Huyện lệnh mau chóng đáp lời “Bẩm vương gia là, vị nam tử này vào kỷ viện, bị người trộm mất túi tiền, nên không có tiền trả cho tú bà đây… chuyện này chắc là có hiểu lầm gì.”Lăng Tiêu Hàn nhướn mày, ra vẻ rất ngạc nhiên nói “Hừ! cũng đáng, đi kỹ viện mà không mang theo tiền, cái này đúng là phải xử phạt.”Lăng Tiêu Nghệ đứng phía dưới nghe Lăng Tiêu Hàn nói mà tức đến đen cả mặt, cái này là muốn trả thù mình sao?Huyện lệnh khó xử nhìn Lăng Tiêu Hàn lại nhìn qua Lăng Tiêu Nghệ, ấp úng nói “Cái này…thật sự phải xử hay sao?”Lăng Tiêu Hàn liếc nhìn Lăng Tiêu Nghệ lại nhìn huyện lệnh nói “Vậy ngươi nói người phạm tội không bị xét xử thì nên làm như thế nào, thả cho hắn chạy loạn sao?”Huyện lệnh mặt đổ đầy mồ hôi, khẽ nhìn sắc mặt như muốn giết người của Lăng Tiêu Nghệ nói “Nhưng người này…không phải là người mà ngài cần tìm sao?”Lăng Tiêu Hàn nhấp một ngụm nước nói “Ai nói với ngươi, người ta cần tìm là hắn hả?”Huyện lệnh thật sự muốn rụng rời tay chân, hai người có gây sự thì cũng đừng có lôi huyện lệnh nhỏ bé như hắn đứng giữa gánh chịu hậu Tiêu Nghệ dùng ánh mắt chứa ngàn đao mà nhìn Lăng Tiêu Hàn, cái này là trả thù quá rõ ràng rồi…Lăng Tiêu Hàn cũng không thua kém, đáp trả cho hắn một ánh mắt đầy khiêu khích…“Người ta tìm không phải hắn, ta và hắn không có biết nhau, ngươi cứ xử theo luật là được.”Huyện lệnh run rẩy ra lệnh “Vậy thì bắt giam hắn trong ngục vài ngày đi”.Nói xong, Lăng Tiêu Nghệ bên dưới mặt từ trắng chuyển xanh, lại dần dần hóa đen…“Lăng Tiêu Hàn, ngươi nhớ kỹ ngày hôm nay đó…”. Lăng Tiêu Nghệ nghiến răng nói với Lăng Tiêu Hàn sau đó tiêu sái mà xoay người đi theo quân lính đến ngục Lăng Tiêu Nghệ bị nhốt vào ngục giam, Lăng Tiêu Hàn trong lòng tràn ngập thỏa mãn…Huyện lệnh nói với những người còn lại “Chuyện đã giải quyết như vậy các ngươi đã hài lòng hay chưa, nếu được rồi thì giải tán đi”.Tú bà nhìn Ngọc nhi sau đó cúi người hành lễ rồi đi mất, dù sao, lúc trước trong công đường cũng nhìn ra được tên ăn quỵt kia cùng tam vương gia có quan hệ. Họ cũng không ngu mà chọc phải hố Tiêu Hàn sau khi nhìn công đường không còn ai, mới đứng lên nói với huyện lệnh “Ngươi nhốt hắn một ngày, sau đó thì thả hắn ra, cho người đem tiền trả cho tú bà, nhớ canh chừng hắn cho cẩn thận, đừng để hắn thoát, nếu không coi chừng cái đầu của ngươi lệnh cung kính cúi đầu hành lễ, tiễn Lăng Tiêu Hàn đi ra khỏi cửa. Sau khi không còn nhìn thấy bóng dáng Lăng Tiêu Hàn đâu nữa mới khẽ vuốt ngực mà thở phào một cái. Sau đó lại dặn dò cho quân lính một mặt phải trông chừng Lăng Tiêu Nghệ, một mặt phải chăm sóc hắn cho tốt, không được thất lễ với mê túi tiền được may bằng lụa tơ tằm đặc biệt, đường thêu hết sức tinh xảo, Bạch Miên âm thầm cười đắc chí.“Hừ! dám đùa giỡn với ta sao? Thật không biết tự lượng sức mình, xem thử lần này ngươi có bị mất mặt hay không.”Bạch Miên ngửa mặt lên trời cười to một tiếng, sau đó cầm lấy túi tiền mà đi thẳng vào trong khách điếm nơi bán đồ ăn ngon nhất kinh cậu cũng không biết rằng, bản thân mình đã chọc tới ai. Cũng không biết chính việc này sẽ làm cho cuộc đời cậu từ đây thay đổi hoàn Tiêu Nghệ ở trong ngục không ngừng rủa thầm tên đệ đệ đáng chết của mình.“Hừ! Lăng Tiêu Hàn, ngươi được lắm, dám cho người bắt nhốt ta vào nơi này, ngươi còn không nể tình huynh đệ giữa ta và ngươi.”Đám ngục tốt vì nghe lời của huyện lệnh mà chăm lo cho hắn từng ly từng tý, không dám có bất kỳ sai sót nào. Vậy nên cơn tức giận của Lăng Tiêu Nghệ cũng dần giảm trong ngục, không có việc gì làm, đầu óc lại vẩn vơ suy nghĩ mà nhớ về thân ảnh tròn trĩnh đến cái cảm giác phấn phấn nộn nộn kia, Lăng Tiêu Nghệ đưa tay lên nhìn, sau đó nở một nụ cười mê người.“Hừ! con chuột chết kia, ngươi cứ đợi ta ra ngoài đi, xem ta xử ngươi như thế nào!”.Sau một ngày bị nhốt trong đại lao, ngày hôm sau Lăng Tiêu Nghệ được huyện lệnh đến tận nơi để tiễn bước ra khỏi cánh cửa quan phủ, Lăng Tiêu Nghệ khẽ động thắt lưng, mở chiếc phiến trên tay ra mà phe phẩy, nở một nụ cười mê người làm điên đảo chúng sinh, sau đó tiêu sái mà đi về phía một nhóm người đang ở đằng xa.“Hàn đệ, xem ra ngươi còn nhớ ngươi có một người huynh trưởng là ta, cứ ngỡ ngươi để ta chết trong cái ngục kia luôn rồi chứ.”Lăng Tiêu Hàn liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nói “Hừ! để xem lần sau còn dám trốn ra khỏi cung nữa hay không? Lần sau mà để ta bắt được sẽ không nhẹ như hôm nay đâu.”Lăng Tiêu Nghệ giơ hai tay lên trời, biểu tình đầu hàng nói “Được…được lần sau ta sẽ không trốn nữa là được.”Lăng Tiêu Hàn dùng ánh mắt không tin tưởng nhìn Lăng Tiêu Nghệ nói “Được rồi, hồi cung thôi.”Ngước mặt lên nhìn trời một cái, Lăng Tiêu Nghệ khẽ nói “Con chuột chết kia, ngươi có trốn thì trốn cho tốt vào, đừng để ta bắt được, ta thề, ta mà bắt được ngươi thì ta sẽ ăn ngươi sạch sẽ không còn mẩu xương đấy”.Lập lời thề xong, Lăng Tiêu Nghệ tiêu sái bước lên xe ngựa được chuẩn bị trước mà rời đi.
bảo bối lại đây